Trans: Yasy, Bican

Published: 10:28 20/10/2014. Update:

============================

Bên trong quán rượu bừa bộn chẳng khác gì bãi chiến trường, mảnh bàn, ghế vỡ ngổn ngang khắp nơi. Một số chỗ còn có bát bể, đĩa nát rải khắp sàn.

“Khốn thật. Mình làm quá trớn rồi.”

Rồi, có tiếng quét dọn vang lên. Nó trở nên rõ ràng hơn khi Lloyd bắt gặp chủ quán đang dọn dẹp đống hổ lốn ấy.

“Ồ, ngài tới rồi sao?”

Một gã hói đang dọn dẹp quán với vẻ mặt cay đắng. Ngay khi thấy Lloyd, mặt ông tái nhợt lại. Sự phẫn nộ thoáng vụt lên trên mặt gã. Tuy nhiên, nó lập tức biến mất. Thay vào đó là nụ cười gượng mà hắn cố gắng vẽ nên. Đấy là nụ cười của một kẻ yếu chẳng còn lựa chọn nào khác, vì ông vẫn cần phải kiếm sống ở vùng này.

“Nghĩ lại những gì đã làm đêm qua là khiến mình sôi máu lên.”

Lloyd không tài nào cười nổi. Cảnh tượng này để lại một dư vị kinh khủng trong miệng cậu. Vì những ký ức ngày ấy bỗng ập về.

“Cái hồi làm ở quán rượu, mình đã gặp đủ kiểu khách hàng tệ hại.”

Cậu đã phải làm đủ các loại việc bán thời gian để có cái ăn mà sống. Bao gồm cả công việc ở quán rượu. Do là quán rượu nên khách hàng cũng đa dạng. Dễ thấy nhất là có mấy tên khách thân thiện rồi. Không, cũng khá nhiều ấy chứ.

Trong quán rượu, say xỉn và xỉ vả nhân viên là chuyện cơm bữa. Vài gã còn lật bàn hoặc đập bể chai rượu chỉ vì ba cái chuyện vặt vãnh như: đồ uống quá đắt, đồ nhấm méo ngon và nhân viên không cúi chào lịch sự. Một số trường hợp, chúng thậm chí còn vừa vung vẩy chai rượu vỡ, vừa quát tháo, kêu ông chủ ra ngoài nữa.

“Haiz.”

Khi nhớ lại cái khoảng thời gian đó, Lloyd khẽ thở dài. Hồi ấy, cậu chỉ là một nhân viên tầm thường. Cậu chẳng thể nói gì được mấy tên khách hống hách trong quán. Mọi người sẽ chẳng thể nào tin được cậu đã tức cỡ nào khi mấy gã đó tới đâu.

“Thôi, ngừng nghĩ tới chuyện này nào.”

Kí ức này đắng cay vậy đấy. Nhờ đó mà cậu mới có thể thấu cảm được những cảm giác của chủ quán. Mặc dù cậu không phải người làm ra cái đống hổ lốn này, người làm là chủ cũ của cơ thể này, nhưng cậu vẫn muốn xin lỗi chủ quán một cách chân thành nhất.

“Tôi tới để xin lỗi những gì tôi đã gây ra đêm qua.”

“...Vâng?”

“Tất cả đều là lỗi của tôi. Đáng lẽ tôi chỉ nên uống trong lặng lẽ, nhưng tôi lại làm ra cái vụ trời ơi đất hỡi này. Tôi sẽ không trốn tránh khỏi chuyện này. Tôi sẽ chịu mọi trách nhiệm.”

“Thứ lỗi cho tôi, thưa thiếu gia? Tại sao ngài lại làm chuyện này?”

Sắc mặt chủ quán từ trắng bệch chuyển thành tái mét. Trông ông cứ như thể gặp phải thần chết vậy.

“Thiếu gia, ngài có điều gì không vừa lòng tối qua sao? Vậy thì hãy nói cho tôi biết mình đã làm sai cái gì đi.”

“Không, tôi…” (Trans English: Lloyd đang dùng những câu từ trang trọng để nói chuyện với chủ quán. (Lloyd was using formal speech to speak with the tavern’s owner.))

“Sao ngài ăn nói lịch sự vậy? Vậy còn đáng sợ hơn ấy.”

“...”

Có vẻ thân xác này đã bị người trong lãnh địa này ghét bỏ rồi. Lloyd liếm đôi môi khô, rồi nói: “Vậy tốt hơn là tôi cứ nói chuyện thoải mái nhỉ?”

“V-vâng.”

“Vậy ông có chấp nhận lời xin lỗi của tôi không?”

“…”

“Tôi sẽ đền lại hết mọi thứ tôi đã phá tối qua.”

“Thật ạ?”

Bộ tên chủ cơ thể này cứ đi lừa lọc người khác suốt cuộc đời mình à?

Lloyd tặc lưỡi.

“Tất nhiên là thật rồi. Vậy tôi làm cho ông cái Ondol để đền bù nha?”

“Dạ?”

“Là căn phòng có sàn được sưởi ấm ấy, ông biết mà nhỉ?”

“Tôi biết, dạng ta dùng những viên đá đã được đun nóng và đổ nước lên chúng nhỉ.”

“Đó là phòng xông hơi dùng hơi nước. Còn phòng này tự sưởi cái sàn luôn. Ondol ấy. Không biết hả?”

“…”

Quả nhiên, ổng không biết. Chủ quán cũng im lặng giống Javier lúc nãy. Vậy, có thể kế hoạch sẽ hiệu quả đấy. Lloyd liếm mép.

“Dở quá. Ondol mà còn không biết. Nếu ông biết, mẹ ông đã đỡ rồi.”

“Thứ lỗi ạ?”

“Tôi có nghe được vài tin đồn. Mẹ ông, nghe nói bà mấy ngày nay không được khỏe nhỉ.”

“À, vâng, đúng vậy ạ.”

“Đó là lý do tại sao tôi giới thiệu Ondol cho ông đấy.”

“…”

“Nó tự sưởi cái sàn luôn. Vậy nên, cũng chẳng cần giường hay gì cả. Mấy người chỉ cần nằm trên sàn và không làm gì cả ngày cũng được. Phòng xông hơi còn không sánh được với nó đấy.”

“...”

Nó đang chạm đến ổng. Nó đang dần chạm đến ổng rồi. Lloyd có thể thấy đồng tử ông ấy có chuyển động.

Chủ quán càng phân vân hơn khi nghe được những lập luận sau đó của Lloyd.

“Khi đông về, trời trở lạnh, thỉnh thoảng sẽ lạnh thấu xương đấy. Thế nên, cái phòng này là hoàn hảo cho người lớn tuổi bị đau khớp luôn.”

“Người lớn tuổi như mẹ tôi à?”

“Đúng.”

Người già thích cái ấm lắm.

“Nhưng ngài cho tôi à? Thưa thiếu gia?”

“Ừ, chính xác là tôi sẽ làm nó cho ông.”

“Ngài sẽ làm thật à?”

“Ừ phải.”

“…”

“Không tin sao?”

“Chuyện hiển nhiên thôi ạ.”

“Tất nhiên, ông không thể tin được rồi. Giờ, chắc chắn ông đang tự hỏi không biết tôi đang cố lừa đảo kiểu gì, liệu tôi có làm ra được cái Ondol gì đó không, và cái thứ gọi là ondol liệu có thực sự tồn tại không. Nhưng, khi nghe lại khiến ông nhớ về mẹ mình nên ngay bây giờ ông đang tập trung chú ý. Thật hấp dẫn ha?”

“…”

“Vậy thì ta cứ ký một văn bản hợp đồng nhé.”

“Ý ngài là hợp đồng ấy ạ?”

“Ừ. Một hợp đồng xây dựng.”

“Cái gì…”

“Đưa tôi cây bút và vài tờ giấy nào.”

Tuy vẻ mặt chủ quán bối rối, nhưng ông vẫn lịch sự mang bút và giấy tới. Lloyd vội khéo viết đại cái bản hợp đồng ra giấy.

‘Dù sao cũng chỉ là cái đơn thôi. Mình có thể tự làm được.’

Người chủ là chủ quán rượu. Nhà thầu là Lloyd. Công trường xây dựng ở bãi đất trống đằng sau quán rượu.

“Vậy ta làm thế nha. Toàn bộ giá cả gồm luôn tiền hợp đồng sẽ đền bù cho tất cả vật dụng tôi đã phá hoại tối qua. Được chưa?”

“Ý ngài là thay vì đền tiền cho toàn bộ những thứ đã bị phá, ngài sẽ làm cái Ondol gì đó đúng không?”

“Phải.”

Lloyd gật đầu. Sự thật là Nam tước đang mắc nợ. Tiền để trả cho chủ quán cũng đang thiếu. Nhưng, nếu ông có thể xong việc luôn thì sao?

‘Với nó, mình có thể bỏ được khoản còn thiếu đáng kể trong tiền bồi thường rồi.’

Không chỉ bỏ được khoản còn thiếu. Nếu cậu làm tốt, cậu còn nhận được lượng lợi ích khổng lồ. Khởi đầu của đống lợi nhuận vĩ đại sẽ ngày càng lớn dần, giống như một quả cầu tuyết lăn. Đó là toàn cảnh mà Lloyd đang dự định.

‘Vì đây là điều mình có thể làm tốt nhất.’

Cu cậu từng là kỹ sư xây dựng, học hành chăm chỉ theo cách riêng của cậu. Thật ra, thời điểm đó, cậu không có hoài bão nào lớn lao cả. Giống những người khác, cậu đã chọn trường và khoa của mình theo điểm CSAT và chỉ cố đạt đủ điểm để có một công việc ổn định. Thế nhưng, có lẽ kiến thức cậu đã tích lũy dạo trước có thể được tận dụng tốt ở đây.

‘Bán đất, đặc biệt là xây dựng, là công việc mang lại nhiều tiền bạc nhất.’

Chung cư, toà nhà, cầu, đường, đập nước, đê chắn sóng, kênh rạch, bến cảng. Xây dựng cái gì cũng tốn tiền của. Trong đó, những công ty xây dựng, đặc biệt là các nhà thầu, là bọn người ngồi trên đống tiền. Dự án càng lớn, chúng càng giàu. Đó là cơ hội Lloyd muốn chộp lấy.

“Đúng, đó là lý do chúng ta sẽ ký hợp đồng. Ông còn gì muốn nói?”

“Vậy thiếu gia nghiêm túc thật à?”

“Tôi sẽ là người xây cái phòng. Sao? Ông không thích à?”

“Dạ, không phải.”

Dù người chủ còn ngập ngừng, rốt cuộc cũng ký ‘Hợp đồng xây dựng Ondol’.

Với tư cách là Kim Suho, một sinh viên xây dựng dân dụng từ Hàn Quốc và Lloyd, con trai cả của Nam tước Frontera, đây là hợp đồng đầu tiên mà cậu nhận được ở thế giới xa lạ này.

Tuy nhỏ, nhưng trước hết cậu quyết định sẽ làm từng bước một.

Đấy là cách công trình xây dựng đầu tiên đã được mong chờ từ lâu, bắt đầu.

“Ông ấy đúng là ngây thơ và vô vọng.” Chỉ mới có một phút kể từ lúc Lloyd rời quán rượu. Javier, suốt nãy giờ cứ im lặng, đột ngột lên tiếng.

“Ý cậu là sao?” Khi Lloyd nhìn lại, mặt Javier vẫn vô cảm như lúc trước.

Không, liệu chỉ là do tôi hay nhiệt độ giảm xuống là do có gió rét thổi qua vậy?

“Một người khi bị dồn vào bước đường cùng sẽ trở nên tuyệt vọng. Khi đó, khả năng nhìn nhận tình hình của ông ấy sẽ bị thu hẹp, còn phán đoán thì bị lu mờ. Những người thế này chính là mồi ngon cho mấy kẻ vô lại.”

“Con mồi?”

“Vâng.”

“Ồ, vậy chủ quán là con mồi đáng thương và tôi là kẻ ác chực chờ vồ lấy ổng à?”

“Ác độc hay không thì cũng phụ thuộc vào những gì ngài sẽ làm sau này.”

“Ê.”

Không hiểu sao, Lloyd lại cảm thấy bầu không khí lạnh hơn bình thường. Chỉ đến lúc đó, cậu mới nhận ra Javier đang nghĩ cái gì.

“Cậu. Cậu nghĩ tôi đang lừa chủ quán à?”

“Không ạ.”

“Vậy là sao?”

“Tôi nghĩ ngài đang lợi dụng tình thế của kẻ yếu bị dồn đến bước đường cùng.”

Vậy đấy. Lloyd thở dài. Vì lí do nào đó, từ khi nhập vào cơ thể này, mọi việc cậu làm đều thường bị hiểu nhầm.

“Giờ làm rõ chuyện này nha. Cậu đang nghi ngờ việc tôi sẽ làm cái Ondol cho chủ quán đúng không?”

“Vâng.”

“Tại sao?”

“Do cả đời này Lloyd-nim có từng chịu bẩn tay lần nào đâu.”

“Làm sao cậu biết?”

“Tôi nghe chuyện này khắp đó đây rồi.”

“Vậy nghĩa là cậu chưa từng tận mắt chứng kiến phải không?”

“Đúng ạ.”

“Vậy thì vô lý, Javier à.”

“Thứ lỗi ạ?”

Lần đầu đôi mày ngài của Javier cau lại. Lloyd nhìn chằm chằm Javier cao hơn cậu chừng 5 phân (cm), rồi nói, “Tôi hơi thất vọng đấy. Javier, cậu phán xét người khác qua những gì nghe được à?”

“Đó…”

“Cậu có thành kiến rồi.”

“…”

“Vậy, vừa nãy cậu thấy tôi ký một hợp đồng với chủ quán rượu phải không? Cậu nghĩ tôi sẽ làm gì với cái hợp đồng đó?”

“Tất nhiên-…”

“Cậu nghĩ tôi sẽ vứt hợp đồng một góc, rồi chơi với nó hả?”

“Dạ không.”

Ý cậu là sao, không phải à? Mình đúng rồi.

Y như Lloyd đã nhận thấy từ trước, Javier rất dở trong khoản nói dối. Cậu có thói hay tránh tiếp xúc bằng mắt khi nói dối. Cu cậu là kiểu người vậy đấy.

“Cậu cho rằng tôi đã lừa chủ quán qua cái cớ hợp đồng. Tôi có thể xây Ondol vào ngày nào đó, rồi liên tục trì hoãn việc đền bù các thiệt hại đã gây ra bằng cách nói phét như vậy.”

“Tôi chỉ…”

“Định kiến là thế đó. Vội phán xét người khác theo mấy nhận định của riêng cậu. Điều này có thể châm ngòi xung đột, góp phần cho phân biệt đối xử, rạn nứt gia đình và chia rẽ lãnh địa đấy.”

Mình không nghĩ Javier ngờ tới pha phản công thế này đâu.

Javier im lặng. Có lẽ cậu nghĩ đây chỉ là ngụy biện, nhưng Lloyd cũng chả thèm cố thay đổi suy nghĩ của Javier làm chi.

Thay vào đó, Lloyd lại chọt Javier, “Dù sao tôi cũng biết cậu đang nghĩ cái gì nên cậu có thể vui lòng tránh sang một bên nhé?”

“Vâng?”

“Chỉ cần qua một bên hai bước. Đúng, vậy đấy. Tôi sẽ tiến hành ước tính sơ bộ đã.”

Cậu định làm trước khi Javier mở miệng. Dù gì, chỗ này cũng là chỗ xây Ondol. Điều quan trọng nhất cần làm trước khi thiết kế là quan sát mặt đất

và chuẩn bị vật liệu.

‘Mình không nghĩ mình cần đo đạc chính xác làm chi do công trình sẽ nhỏ thôi. Nhưng mặt đất ở đây hơi nghiêng. Mình đành phải nâng lên một chút vậy.’

Quán rượu ở một bên khu đất, nơi công trình sẽ được tiến hành. Phía bên kia thì có ngôi nhà của chủ quán đang sinh sống. Tốt nhất là cứ xây Ondol ở khoảng giữa đi.

‘Kiểm tra mặt đất nào.’

Lloyd cúi người xuống và đánh giá chỗ đất sẽ xây Ondol. Cậu chạm xuống đất và chà xát trong các ngón tay.

‘Ôi, nó làm mình nhớ lại cái hồi ở trường.’

Việc chạm vào đất tự nhiên khiến cậu nhớ về bài giảng cơ học đất. Đó là bộ môn nghiên cứu về các tính chất như thể tích, hạt và độ rỗng trong đất. Nhờ đó, cậu có thể biết được mình cần phải xúc bao nhiêu đất.

Không dừng lại ở đó. Đống đất cậu đào lên còn cuộn lại như phân bọ hung. Chúng phải cuộn lại nhưng không được vỡ ra. Cậu thậm chí còn nướng, rang và hấp đống đất trong lò. Nhờ vậy, những kinh nghiệm hồi trước của Lloyd đã trở nên cực kì hữu ích vào lúc này.

‘Đất này được đấy.’

Không chỉ tốt. Trái ngược với lớp đất mặt tối màu, sâu bên dưới vài phân, có đất đỏ. Là đất sét đấy.

‘Tuyệt vời.’

Lloyd đứng dậy và phủi tay. Sau đó, cậu chạm phải ánh mắt kì lạ của Javier.

“Gì? Sao?”

“…”

“Cậu chưa từng thấy ai chạm vào đất hay gì?”

“Ít nhất, tôi chưa bao giờ thấy Lloyd-nim làm vậy.”

“Vậy thì tập làm quen đi. Sắp tới cậu sẽ bắt gặp miết luôn đấy.”

Ánh mắt Javier ngày càng kì lạ. Lloyd phớt lờ cậu ta và rời đi. Cu cậu rời khỏi công trường để rồi lang thang khắp lãnh địa. Trông giống đang dạo bộ nhàn nhã, nhưng mắt Lloyd đang đánh giá địa hình trên khắp lãnh thổ. Trong đó, chủ yếu là con sông chảy qua trung tâm lãnh địa. Mục đích là để lấy đất sét số lượng lớn.

“Nhanh vào, chúng ta về nhà thôi.”

Kể cả ở dinh thự, Lloyd cũng không ngừng làm việc. Tất cả chỉ vì sự hoành tráng của công trình đầu tiên.

‘Vì ta cần phải làm tốt đơn hàng đầu tiên.’

Một công trình sai sót có thể đem lại những đánh giá không tốt. Việc kiếm được khách hàng tiếp theo chắc chắn sẽ khó hơn. Khi đó, vừa mới khởi nghiệp thì đã tan tành. Để tránh chuyện đó, điều quan trọng là cậu phải làm ra được chất lượng tốt nhất có thể.

‘Sự hài lòng của khách hàng là tiền đề cho kế hoạch kiếm tiền của tôi.’

Lloyd đã quen thức trắng đêm để làm bán thời gian và bài tập về nhà. Từ lúc hoàng hôn xuống đến khi bình minh lên, cậu đã vẽ được một bản thiết kế trên tờ giấy trắng. Ngay khi mặt trời vừa mọc, anh đã đến gặp quản lý dinh thự.

“Ta còn bao nhiêu gỗ ở trong kho?”

“Thứ lỗi ạ?”

Giờ còn sáng sớm quá. Quên cả ăn sáng, thậm chí quản lý còn chưa kịp rửa mặt. Ông nghiêng đầu ngẫm nghĩ. Chả lẽ tên này đã uống từ sáng rồi sao?

“Ngài định dùng gỗ để làm gì?”

“Tôi định dùng để làm gì à? Tôi sẽ dùng chúng để xây một công trình. Đây.”

“Đây là?”

“Chuyển số gỗ gần giống như ghi ở đây đến sân sau quán rượu. Hiểu không?”

Nếu muốn nhanh chóng thực hiện gì đó thì ta phải bạo dạn như chiếc xe ủi.

Do thái độ của Lloyd mà người quản lý đã gật đầu trước khi kịp hiểu chuyện. Nhờ đó, trước bữa trưa, số gỗ Lloyd yêu cầu đã chất đống ở sân sau quán rượu.

“Giờ đã có vật liệu ở đây rồi nên cũng bắt đầu thôi nào.”

Lloyd cởi lớp áo khoác bất tiện ra. Cậu chỉ mặc một chiếc sơ mi nhẹ, đôi găng tay bảo hộ lao động và mang theo một cây xẻng. Cậu không thể thoải mái hơn được nữa.

‘Mình đã quen với dạng công việc mệt nhọc này vào mỗi kỳ nghỉ rồi.’

Kể cả hồi cậu còn trong quân ngũ — do cậu chuyên về xây dựng dân dụng — cứ có công trình lớn nhỏ nào là cậu đều được người phụ trách gọi lên. Cuối cùng, trước khi được xuất ngũ, cậu chủ yếu bị đối xử chẳng khác gì một cỗ máy.

‘Đúng là, đã làm đàn ông thực thụ thì phải biết xúc đất.’

Từ con số không, cậu bắt đầu đào đất bên cạnh cái sân. Đống đất đào được thì chuyển tới chỗ xây Ondol. Mỗi lần, lượng đất đều được xúc lên cẩn thận và không đổi.

‘Nếu mình lập tức xúc nhiều đất và xây nền móng thì về sau sẽ bầy hầy lắm luôn.’

Đây là lỗi thường gặp khi làm móng. Chỗ đất đã được làm cứng rất tốt nhưng phần đáy lại không được làm đúng cách.

Vậy, chuyện gì sẽ xảy ra nếu đất được chất dày và ép lại ngay lập tức? Ngoài mặt thì trông rắn chắc đấy, nhưng bên trong thì vẫn còn mềm. Vài năm sau đó, nếu tòa nhà mà bị nghiêng thì đây sẽ thành thảm họa.

Lloyd hiểu rõ điều này nên đã xúc đất, đem qua, rồi làm cứng lại hết lần này đến lần khác.

Đột nhiên, cậu nhìn Javier. Javier đã đứng yên và chuyên tâm bảo vệ cậu được một lúc rồi.

“Ê.”

“Ngài gọi tôi à, Lloyd-nim?”

“Phải đó.”

“Ngài có việc gì cần ra lệnh cho tôi?”

“Ừm, có. Chúng ta cùng xúc đất nhé.”

“…” Javier cạn lời.

“Không muốn à? Có phải không?”

“…”

“Nếu cậu chịu cùng xúc đất chung thì công việc sẽ được hoàn thành nhanh gấp đôi đấy.”

“…”

“A, ngay bây giờ, mẹ chủ quán chắc đang phải chống chịu cái lạnh đây. Nếu bà có thể ngủ trong căn phòng ondol ấm áp, cơn đau của bà sẽ sớm được thuyên giảm. Nhưng, hiện tại thì bất khả thi rồi. Tại sao à? Vì quý ngài Asrahan đây không chịu xúc đất.”

“…”

“A, nếu bà mẹ được nằm trong căn phòng ondol, những cơn đau khớp của bà sẽ giảm bớt và khuôn mặt bà sẽ hiện rõ nụ cười trọn vẹn. Nhưng, hiện tại thì bất khả thi rồi. Tại sao à? Vì quý ngài Asrahan đây không chịu xúc đất.”

“…”

“A, mong ước giản đơn cuối cùng của người phụ nữ đang ở những năm tháng cuối đời…”

“Cây xẻng đâu ạ.”

Rốt cuộc, Javier cũng không chịu nổi mà cầm cây xẻng lên. Đồng thời, trên mặt Lloyd hiện lên một nụ cười quỷ quyệt.

Cậu ấm ngờ nghệch của ngài Nam tước và cậu hiệp sĩ vô danh. Việc xây dựng Ondol của hai cu cậu vẫn còn tiếp tục. Tin tức đã nhanh chóng lan truyền khắp lãnh địa.

============================

Trans: Yasy, Bican

Published: 10:28 20/10/2014. Update: